Vợ chồng tôi kết hôn đã 7 năm, con trai tôi cũng gần 6 tuổi. Khi tôi lấy anh ấy, một chiếc nhẫn chúng tôi cũng không có tiền mua.
Anh ấy là nhân viên bán hàng, tôi là y tá, tuy chúng tôi lương thấp, nhưng cả hai đều rất tiết kiệm và cố gắng tích tiền.
Tôi thấy cuộc sống vợ chồng thật hạnh phúc. Ngày nào chúng tôi cũng vui vẻ trò chuyện cười đùa, cùng lên kế hoạch cho một tương lai tươi đẹp phía trước.
Nhưng khi con trai lên 5, thì chồng tôi bị sa thải. Mặc dù tôi đã cố gắng an ủi anh ấy: “Không sao mà, tìm việc khác là được”.
Nhưng từ đó, tính tình anh ấy ngày càng cáu kỉnh, nhất là khi ở nhà trông con, dọn dẹp nhà cửa, khiến lòng tự trọng của anh ấy bị tổn thương. Hơn 3 tháng không tìm được việc, chồng tôi quyết định xoay tiền ra ngoài mở công ty.
Chúng tôi lấy sổ đỏ ra thế chấp ngân hàng, rồi vay thêm anh trai tôi một khoản, không dễ gì gom được hơn 300 triệu để anh ấy bắt đầu sự nghiệp riêng của mình.
Anh ấy ngày ngày đi sớm về muộn, ít nói chuyện hơn, nhiều khi tôi nghĩ vợ chồng tôi không khác gì hai người xa lạ sống trọ chung một mái nhà.
Gần đây, anh trai tôi có chuyện gấp nên hỏi tôi có thể trả trước cho anh chị một chút tiền không, chồng tôi nghe thấy vậy thì buồn rầu nói: “Anh đang chịu áp lực rất lớn, em nói anh chị thư thư cho một thời gian nữa được không?”
Nhìn anh ấy cau có như vậy thật sự trong lòng tôi rất buồn. Sinh nhật anh ấy cũng sắp đến, tôi tiết kiệm chút tiền định ngày đó sẽ mua món quà tặng anh ấy chắc anh sẽ rất ngạc nhiên.
Ảnh minh họa
Tôi và con trai trốn chồng đến cửa hàng chọn cho anh ấy một chiếc cà vạt tương đối đắt tiền, tôi nghĩ chắc khi nhân được món quà này anh ấy chắc chắn sẽ rất vui.
Lúc này con tai tôi đột nhiên nói lớn: “Ba kìa!” dứt lời con trai đã chạy về phía đó… tôi quay người nhìn về phía đó thì phát hiện chồng tôi đang đi cùng một cô gái trẻ đến quầy trang sức lựa đồ.
Trực giác của người phụ nữ nói với tôi rằng chồng tôi bên ngoài đã có người khác. Tôi ngại ngùng đến đó, cô gái ấy là nhân viên công ty anh, cô vừa xinh dáng dấp lại rất cao ráo.
Tôi cười ngượng nghịu cúi chào chồng, anh ấy mặt tái nhợt vội vàng giải thích: “Bọn anh chỉ là vô tình gặp nhau ở đây, nên anh giúp cô ấy chọn đồ thôi…” Cô gái ấy chột dạ gật gật đầu rồi vội vàng rời đi.
Nghĩ lại những ngày tháng âm thầm hỗ trợ chồng, cố gắng gồng mình vì hạnh phúc gia đình. Giờ anh ấy có người khác, tôi thấy mình thật quá ngu ngốc, sai lầm, nước mắt tôi cứ thế chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt đang thất thần.
Con trai tôi đứng bên cạnh thấy tôi như vậy thì nhẹ nhàng nắm tay tôi an ủi: “Me đừng khóc nữa, con biết lần nào đến mẹ cũng đều nhìn chiếc nhẫn này, đợi con kiếm được tiền con sẽ mua nó cho mẹ”.
Nghe thấy giọng nói thân mật của con trai, chồng tôi vô cùng xấu hổ. Từ khi cưới nhau tới giờ anh ấy dường như đã quên mất cách anh chăm sóc tôi khi còn là người yêu. Tối hôm đó, hai vợ chồng không ngủ cả đêm.
Anh đến bên cạnh lau nước mắt của tôi nói: “Em à, kỳ thực anh cũng có để ý đến cô gái đó, nhưng anh thề với em giữa bọn anh chưa có chuyện gì. Hôm nay gặp em và con ở cửa hàng, anh mới biết mình đã sai rồi, đã bỏ bê gia đình bấy lâu nay…”
Chồng tôi vừa nói, tôi thấy nước mắt anh cũng chực rơi. Anh hứa sẽ quan tâm đến gia đình nhiều hơn và không liên lạc gì với cô gái ấy nữa. Tôi không nói gì, giờ tôi cũng không nghĩ được gì, chỉ biết nước mắt cứ không ngừng rơi.
Mấy hôm sau, cô gái trẻ đó thôi việc ở chỗ chồng tôi, anh cũng về sớm hơn. Từ đó về sau, anh thường về giúp tôi đón con và đôi khi làm một số việc nhà. Anh cũng không làm việc cuối tuần nữa, dành thời gian đưa gia đình đi du lịch. Anh nói tiền kiếm đi ít một chút cũng được, quan trọng là gia đình mình hạnh phúc, anh muốn bù đắp cho em và con những tháng ngày đã qua.
Cuộc sống vợ chồng hạnh phúc có, đau khổ có, vui có, buồn có… Những lúc người còn lại mắc sai lầm, liệu bạn có thể bao dung, cho họ một cơ hội sửa chữa?
Theo:ĐKN